我本善良 發表於 2012-8-31 21:09:24

【類經 卷十四 疾病類 氣血以並有者為實無者為虛167】

<STRONG></STRONG>
<P align=center><FONT size=5><STRONG>【<FONT color=red>類經 卷十四 疾病類 氣血以並有者為實無者為虛167</FONT>】</STRONG></FONT></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P><STRONG>(《素問‧調經論》 連前篇) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>帝曰︰余已聞虛實之形,不知其何以生? </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>岐伯曰︰氣血以並,陰陽相傾,氣亂於衛,血逆於經,血氣離居,一實一虛,(並,偏勝也。傾,傾陷也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>氣為陽,故亂於衛。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>血為陰,故逆於經。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>陰陽不和,則氣血離居,故實者偏實,虛者偏 虛,彼此相傾也。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>血並於陰,氣並於陽,故為驚狂。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(血並於陰,是重陰也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>氣並於陽,是重陽也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>重陰者癲,重陽者狂,故為驚狂。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>血並於陽,氣並於陰,乃為炅中。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(血並於陽,陰在表也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>氣並於陰,陽在裡也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>故為炅中。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>炅,熱也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>炅,居永切。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>血並於上,氣並於下,心煩惋善怒。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(上,膈上也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>下,膈下也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>血並於上,則陰邪抑心,故煩惋。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>氣並於下,則火動於肝,故善怒。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>惋,烏貫切。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>血並於下,氣並於上,亂而喜忘。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(血並於下則陰氣不升,氣並於上則陽氣不降,陰陽離散,故神亂而喜忘。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>帝曰︰血並於陰,氣並於陽,如是血氣離居,何者為實?何者為虛?(血並於陰則陽中無陰,氣並於陽則陰中無陽,陰陽不和,故血氣離居。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>岐伯曰︰血氣者,喜溫而惡寒,寒則泣不能流,溫則消而去之。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(血之與氣,體雖異而性則同,故皆喜溫而惡寒,寒則凝泣而留滯,溫則消散而營運。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>邪之或並於血,或並於氣,由於此矣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>泣,澀同。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>是故氣之所並為血虛,血之所並為氣虛。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(氣並於陽則無血,是血虛也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>血並於陰則無氣,是氣虛也。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>帝曰︰人之所有者,血與氣耳。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>今夫子乃言血並為虛,氣並為虛,是無實乎?岐伯曰︰有者為實,無者為虛,(有血無氣,是血實氣虛也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>有氣無血,是氣實血虛也。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>故氣並則無血,血並則無氣,今血與氣相失,故為虛焉。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(相失者,不相濟。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>失則為虛矣。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>絡之與孫脈俱輸於經,血與氣並,則為實焉。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>血之與氣並走於上,則為大厥,厥則暴死,氣復反則生,不反則死。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(上文言血與血並,氣與氣並,偏虛偏實也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>此言血與氣並,並者為實,不並者為虛也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>血氣並走於上則上實下虛,下虛則陰脫,陰脫則根本離絕而下厥上竭,是為大厥,所以暴死。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>若氣極而反,則陰必漸回,故可復蘇。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>其有一去不反者,不能生矣。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>帝曰︰實者何道從來?虛者何道從去?虛實之要,願聞其故。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>岐伯曰;夫陰與陽皆有俞會,陽注於陰,陰滿之外,陰陽勻平,以充其形,九候若一,命曰平人。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(俞會,經穴有俞有會也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>陽注於陰,則自經歸臟;陰滿之外,則自臟及經。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>九候若一,則陰陽和,血氣勻,身安無病,故曰平人。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>夫邪之生也,或生於陰,或生於陽。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>其生於陽者,得之風雨寒暑;其生於陰者,得之飲食居處,陰陽喜怒。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(風雨寒暑,生於外也,是為外感,故曰陽。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>飲食居處,陰陽喜怒,生於內也,是為內傷,故曰陰。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>外感多有餘,內傷多不足,此實之所以來,虛之所以去也。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>帝曰︰風雨之傷人奈何?岐伯曰︰風雨之傷人也,先客於皮膚,傳入於孫脈,孫脈滿則傳入於絡脈,絡脈滿則輸於大經脈,血氣與邪並客 於分腠之間,其脈堅大,故曰實。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>實者外堅充滿,不可按之,按之則痛。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(此外感之生實也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>實痛者必堅滿,中有留邪也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>按之則實邪相拒,故痛愈甚。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>虛痛者必柔軟,中空無物也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>按之則氣至而溫,故其痛止。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>是以可按者為虛,拒按者為實也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>此節與《皮部論》《繆刺論》大同,一見經絡類三十一,一見針刺類三十。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>帝曰︰寒濕之傷人奈何?岐伯曰︰寒濕 之中人也,皮膚不收,肌肉堅緊,榮血泣,衛氣去,故曰虛。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>虛者聶辟氣不足,按之則氣足以溫之,故快然而不痛。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(此外感之生虛也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>凡寒濕中人,必傷衛氣,故皮膚不收而為縱緩,肌肉堅緊而為消瘦,營血澀於脈中,衛氣去於脈外,所以為虛。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>凡言語輕小曰聶,足弱不能行曰辟,皆氣不足也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>氣虛作痛者,按之可以致氣,氣至則陽聚陰散,故可快然而痛止也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>聶,尼輒切。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>辟音壁。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>帝曰︰善。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>陰之生實奈何?岐伯曰︰喜怒不節則陰氣上逆,上逆則下虛,下虛則陽氣走之,故曰實矣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(此內傷之生實也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>陰逆於上則虛於下,陰虛則陽邪湊之,所以為實。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>然則實因於虛,此所以內傷多不足也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>按︰下文以喜則氣下為虛,而此節所重在怒,故曰實也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>觀陰氣上逆之意,言怒可知。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>又《舉痛論》曰怒則氣上,正此之謂。) </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>帝曰︰陰之生虛奈何?岐伯曰︰喜則氣下,悲則氣消,消則脈虛空,因寒飲食,寒氣熏滿,則血泣氣去,故曰虛矣。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>(此內傷之生虛也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>下,陷也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>消,散也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>《舉痛論》曰喜則氣緩,與此稍異。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>因寒飲食者,寒氣熏滿中焦,必傷陽氣,故血澀氣去而中為虛也。 </STRONG>
<P>&nbsp;</P><STRONG>若飲食過度,留滯不消,雖亦內傷,此則虛中挾實,是又不可不為詳辨。)</STRONG>
頁: [1]
查看完整版本: 【類經 卷十四 疾病類 氣血以並有者為實無者為虛167】